XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Yêu em, xa mấy anh cũng tìm


Phan_5

- Cô ấy vốn không thuộc về cháu, vả lại không sớm thì muộn họ cũng sẽ tìm được Ngọc Trân thôi. Cháu biết là mình không thể giữ cô ấy cho bản thân, ở nơi nào đó chắc hẳn có người vẫn đang mong chờ được gặp lại Ngọc Trân. Nếu như cháu giữ Ngọc Trân ở lại đây mãi mãi thì người kia chắc chắn sẽ rất đau khổ, cháu không muốn làm ai đau khổ cả bà ạ

Giọng cậu tuy run rẩy nhưng lại rất rõ ràng, Hàn Văn vẫn như thế, vẫn là một con người tốt bụng, thật thà và không bao giờ muốn làm tổn thương người khác dù điều đó khiến cậu đau lòng.

Bà Triệu thở dài, khẽ ôm lấy Hàn Văn vỗ về nhè nhẹ, đứa trẻ ấy khiến bà cảm thấy xúc động, nước mắt bất giác lại rơi.

- Đứa trẻ ngốc của ta, sao cháu lại để cho bản thân bị tổn thương như thế chứ? Ngọc Trân tuy đã quay trở về nơi thuộc về cô ấy, nhưng cháu có biết quyết định ngốc nghếch ấy của cháu cũng khiến cho Ngọc Trân bị tổn thương không ?

- Vì sao cô ấy lại tổn thương ? Chẳng phải quay về nơi đó cô ấy sẽ tốt hơn sao?

- Ta không biết lí do nhưng ánh mắt của con bé đã khiến ta nghĩ như thế.

Hàn Văn khó hiểu nhìn bà Triệu, trong lòng cậu xuất hiện hàng loạt những câu hỏi khác nhau về điều này. Trong khoảng thời gian ở bên cạnh Ngọc Trân, Hàn Văn nhận ra chưa bao giờ cô ấy nói rằng đã nhớ ra mọi chuyện. Những lúc Hàn Văn nhắc đến quá khứ Ngọc Trân lại tìm cách né tránh hoặc bảo rằng cô ấy không nhớ gì cả. Thế nhưng mỗi buổi chiều, Ngọc Trân đều thẫn thờ ngồi một mình bên cầu cảng, ánh mắt buồn bã nhìn ra biển, có lúc đôi mắt ấy lại long lanh những giọt nước mắt.

Phải chăng bản thân Ngọc Trân cũng đang mâu thuẫn với những cảm xúc trong lòng mình ?

Cô ấy một phần muốn trốn tránh quá khứ nhưng một phần lại không nỡ xóa bỏ nó. Vì sao Ngọc Trân lại không nỡ xóa bỏ quá khứ ấy ?

Trong phần quá khứ ấy có một điều gì đó rất quan trọng với Ngọc Trân ?

Đột nhiên Hàn Văn nhớ đến một việc khá quan trọng.

Chiếc nhẫn.

Hàn Văn cố gắng nhớ lại buổi chiều hôm ấy, cậu tình cờ nhìn thấy Ngọc Trân đứng trên bãi biển, cô ấy như đang muốn ném vật gì đó nhưng rồi lại thôi. Rất lâu sau đó Ngọc Trân đã bật khóc…

Điều gì đã khiến cô ấy bật khóc …?

Hàn Văn nghĩ ngợi rất lâu nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, cậu cứ đi tới đi lui trong nhà. Cho đến khi đứng lại thì nhận ra mình đang đứng trước cửa căn phòng cũ của Ngọc Trân.

Trong vô thức Hàn Văn khẽ đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào bên trong. Căn phòng tuy nhỏ nhưng lại rất ngăn nắp và sạch sẽ. Đôi mắt cậu khẽ dừng lại bên chiếc chăn màu hồng mà Ngọc Trân đặc biệt rất thích. Khóe môi khẽ nâng lên tạo thành một nụ cười.

Hàn Văn ngồi bên mép giường, khẽ nằm lên chiếc gối của cô ấy, Hàn Văn hít hà cảm nhận mùi hương từ mái tóc Ngọc Trân còn sót lại. Cậu nhắm mắt lại, nghĩ đến khuôn mặt sáng trong như ngọc của Ngọc Trân, nụ cười rạng rỡ trong sắc nắng…

- Hàn Văn à … !

Trong tiềm thức của Hàn Văn bỗng vang lên tiếng gọi của Ngọc Trân, nửa mơ nửa tỉnh, mờ ảo như một giấc mộng. Nước mắt vô thức lại chảy ra, tim cậu như bị lớp gai nhọn đâm vào.

Hàn Văn vòng tay ôm chặt lấy chiếc gối, bất chợt nhận ra có thứ gì đó bên dưới chiếc gối.

Một phong thư màu hồng.

Hàn Văn vội vã mở phong thư, cậu nâng niu nó thật nhẹ nhàng tựa như nâng niu một báu vật.

” Hàn Văn.

Có lẽ khi anh đọc được lá thư này thì em đã rời khỏi hòn đảo, nhưng em vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với anh.Em xin lỗi vì đã nói dối ,em không hề bị mất trí nhớ ,chỉ là em không muốn nhớ về quá khứ ấy.

Em là một ca sĩ và đó cũng là khát vọng, ước mơ duy nhất của em từ khi em còn là một đứa trẻ. Nhưng khi em trở thành ca sĩ, sống trong thế giới ấy em cảm thấy thật tồi tệ. Cuộc sống ấy không hề giống như vẻ hào nhoáng bên ngoài của nó, đó là một cuộc sống rất khắc nghiệt.

Lúc nào cũng vậy, xung quanh em chỉ toàn những kẻ lừa dối, những kẻ sẵn sàng hạ nhục em bằng những trò bẩn thỉu. Những chiêu trò PR, những scandal, những lời bịa đặt, … nó khiển em không còn tin vào những điều tốt đẹp nữa.

Em đã rất mệt mỏi và em muốn chạy trốn khỏi cuộc sống đó.

Và rồi em gặp anh, một người có tấm lòng nhân hậu, tốt bụng lại thật thà. Anh đã làm thay đổi những suy nghĩ tiêu cực trong em, giúp em nhận ra rằng cuộc sống không hẳn lúc nào cũng là màu xám, đôi khi nó vẫn còn có những mảng màu hồng.

Em đã nhận ra rằng mình rất yêu anh, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ngố, nét mặt bối rối ngượng ngùng của anh thì lòng em lại cảm thấy rất bình yên.

Em biết rồi sẽ có một ngày em rời khỏi hòn đảo này, nhưng em vẫn hi vọng được gặp lại anh.

P/S: Điều ước của em trong đêm hoa đăng ấy chính là : Em sẽ được gặp lại anh và yêu anh thêm một lần nữa.

…”

Đôi vai khẽ run rẩy.

Khuôn mặt cậu như bị nhấn chìm trong nước mắt.

Chiếc vòng trên cổ khẽ lóe sáng kì lạ.

- Xin … lỗi… Ngọc Trân, là do anh ngốc nghếch… để vụt mất em như thế … xin … lỗi … ! Anh nhất định … nhất định … sẽ gặp lại em…

Ánh trăng bên ngoài trở nên nhạt nhòa.

Bầu trời đêm đen kịt.

Những ngôi sao cũng trở nên mờ ảo.

Chiếc du thuyền chậm rãi cập bến, Kiến Minh từ tốn đi xuống cầu phao, gọi điện thoại cho các quản lí chuẩn bị xe. Ngọc Trân lặng lẽ đi phía sau, đôi mắt buồn bã trầm tĩnh không gợn sóng, khóe môi cũng trở nên nhợt nhạt hẳn đi. Có vẻ như cô đã rất mệt mỏi sau chuyến đi hoặc vì một lí do nào đó quan trọng hơn.

Trên khuôn mặt đẹp sắc sảo ấy lại hiện lên những vết tích của nước mắt, những vệt nước mắt như khô lại mà chủ nhân của nó đã vô tình quên lãng.

Xe đã được chuẩn bị, Ngọc Trân hờ hững ngồi vào bên trong, từ lúc trở về đến giờ cô vẫn giữ im lặng như thế. Khuôn mặt cũng dần trở về với nét lạnh lùng, nụ cười không còn rạng rỡ nữa mà có chút gì đó gượng gạo.

Trong lòng cô giờ đây chỉ có một nỗi bi ai, một nỗi buồn không thể diễn tả thành lời.

- Ngọc Trân, Minh Hiếu đang đợi cậu ở nhà đấy, cậu ấy rất lo lắng cho cậu.

Kiến Minh đưa tay chặn điện thoại, khẽ nói. Ngọc Trân ậm ừ vài tiếng rồi mơ hồ nhìn cảnh vật đang thay đổi dần bên ngoài cửa xe.

Minh Hiếu …!

Cái tên ấy rất đỗi quen thuộc với cô, nhưng không hiểu sao giờ đây nó lại trở nên xa lạ.

Là do cô không còn yêu cậu nữa hay vì một người nào khác …?

Hàn Văn … !

Tiềm thức của Ngọc Trân chợt hiện lên hình bóng của cậu, dáng người mạnh mẽ, nụ cười ngố hiền lành, đôi mắt sáng ngời với khí chất điềm đạm.

Tình yêu trong sáng, tinh khiết nhất mà Hàn Văn đã dành cho Ngọc Trân.

——————————————————————————-

Hàn Văn lặng lẽ đứng trên cầu cảng, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía ngôi nhà của cậu. Lần đầu tiên rời khỏi hòn đảo thân thuộc này, cảm giác lưu luyến khiến cậu trở nên yếu đuối.Cậu thật sự không muốn rời khỏi nơi này …

Nhưng …

Hàn Văn không thể đánh mất tình yêu của mình

Cậu muốn gặp lại Ngọc Trân

Muốn được nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của cô ấy

Và cậu muốn được yêu cô ấy thật nhiều

Trên con đường nhỏ trong một khu dân cư, cậu thanh niên đang loay hoay hết giở bản đồ lại lôi mớ giấy tờ gì đó, trông dáng vẻ chật vật mà đáng thương. Khuôn mặt ngẩn ngơ dường như là người lần đầu tiên đi đến nên thành phố.

- Nhà cậu ấy ở đâu ý nhỉ ? Nhiều nhà quá biết tìm ở đâu đây ?

Khẽ lầm bẩm nói một mình, cậu lại tiếp tục tra trên bản đồ như đang chơi trò tìm kho báu.

Một bà cô vừa đi chợ về nhìn thấy cậu liền tiến đến đề nghị giúp đỡ.

- Hình như cháu đang tìm nhà ai đó phải không ?

- Vâng ạ, cháu đang tìm nhà của một người bạn. Đây là địa chỉ của cậu ấy cô giúp cháu tìm với có được không ?

- Ừm … hình như là ở bên khu S, ngôi nhà số 9. Cháu đi thẳng sau đó rẽ trái là khu S, trên đó có số nhà đấy.

- Vâng, cháu cám ơn cô. Chào cô.

Con đường vắng vẻ tràn ngập trong sắc vàng của nắng, cái nắng không gắt mà dịu nhẹ như báo hiệu mùa đông sắp về.

Bầu trời trong xanh từng mảng mây trắng lững lờ trôi.

Khu dân cư chìm trong tĩnh lặng.

Gió nhẽ lướt qua thổi bay mái tóc của ai đó.

Dưới cái nắng nhàn nhạt ấy, gương mặt thanh tú trở nên rạng ngời hơn.

Đứng trước cửa căn nhà số 9, khẽ nhấn chuông và chờ đợi. Một lúc sau, người trong nhà mới uể oải bước ra. Cô gái có mái tóc ngắn màu vàng chóe sặc sỡ, đứng dưới nắng nó trở nên lấp lánh, lung linh hơn bao giờ hết. Làn da trắng sữa càng tôn thêm vẻ đáng yêu của cô gái.

- Lê Tú Uyên ! Mau mở cửa !

Ngẩn ngơ nhìn người bên ngoài một lúc, đôi mắt mở to hết cỡ và khẽ A lên một tiếng

- A, Triệu Hàn Văn ! Omo

- Yah ! Cậu có đứng lại không hả ? Tôi đã tìm đến tận nhà rồi cậu còn trốn đi đâu được nữa hả ?

Hàn Văn tức giận quát lớn, người kia chầm chậm quay lại, cười cười một cách gian manh.

- Ai dám trốn cậu đâu he he … bạn bè lâu lắm mới gặp lại, cậu vào nhà đi.

Cậu khẽ liếc nhìn Tú Uyên, ánh mắt cũng trở nên đề phòng người này, lúc nãy còn tìm cách chạy trốn mà giờ bỗng trở nên tốt lạ thường.

Căn nhà của Tú Uyên khá khang trang, tuy không rộng rãi nhưng lại rất ngăn nắp và gọn gàng. Không khí trong nhà cũng thoáng mát, vừa bước vào nhà đã tạo cho người ta một cảm giác dễ chịu. Các vật dụng trong nhà đều được sắp xếp rất ngăn nắp, những món đồ trang trí nhỏ nhắn và rất đáng yêu, thích hợp với chủ nhà.

Hàn Văn ngắm nhìn những vật dụng trong nhà cậu khẽ dừng lại trước một con thú nhồi bông màu vàng chóe, hai tai dài có chởm màu đen, hai má màu đỏ trông rất đáng yêu. Tú Uyên nhìn thấy thì mỉm cười nói

- Cậu thích nó hả?

- Trông đáng yêu quá – Hàn Văn lắc lắc con thú nhồi bông, ánh mắt thích thú

- Đó là Pikachu ~ – Tú Uyên khẽ chu mỏ làm aegyo khiến Hàn Văn nhăn mặt

- Yah … được rồi, hoặc là cậu ngừng lại hoặc là tớ sẽ đấm cậu một phát.

- Lâu ngày không gặp cậu vẫn hung dữ như xưa.

Tú Uyên trề môi, ngồi đối diện Hàn Văn, người đang loay hoay mở chai nước. Cả ngày đi dưới nắng khiến cậu cảm thấy khát khô cổ họng. Tú Uyên chăm chú nhìn Hàn Văn một lúc rồi hỏi

- Hừm… Cậu có việc gì muốn nhờ đến tớ đúng không ?

- Sao cậu biết ? – Hàn Văn ngẩn lên nhìn Tú Uyên

- Một đứa trẻ ngoan như cậu không bao giờ dám rời khỏi hòn đảo, mà nếu có rời khỏi đó thì chắc chắn là sẽ có việc rất quan trọng. Nói đi, cậu đến đây để làm gì ? – Tú Uyên gãi cằm tỏ vẻ như rất hiểu chuyện

- Tớ muốn trở thành ca sĩ. Cậu giúp tớ có được không ?

Hàn Văn ngại ngùng nói rồi vội cúi đầu che giấu vẻ bối rối. Lúc ấy suýt chút nữa Tú Uyên đã bị sặc nước, cũng may cậu ấy vẫn kiềm chế được. Tú Uyên quay sang nhìn Hàn Văn, ánh mắt trở nên quái gở như nhìn thấy một sinh vật lạ.

- Hả ? Tại sao cậu lại muốn trở thành ca sĩ ?

- Tớ … tớ … ừm… đó là ước mơ của tớ… – cậu ấp úng đáp

Tú Uyên nheo mắt nhìn Hàn Văn, cậu biết rõ Hàn Văn nói dối rất tệ và mỗi lần như thế cậu ấy đều cúi mặt, đỏ mặt ánh mắt lại do dự. Những biểu hiện lúc này có thể chắc chắn rằng Hàn Văn đang nói dối. Tú Uyên nghiêng đầu, hai tay giữ chặt vai Hàn Văn và nhìn thẳng vào đôi mắt có chút hoảng loạn của cậu ấy.

- Cậu nói dối ! Mau khai thật đi vì sao cậu lại rời hòn đảo và muốn trở thành ca sĩ.

Hàn Văn hốt hoảng tránh né ánh mắt dự tợn của Tú Uyên nhưng không được. Cuối cùng đành thở dài, thấp giọng kể toàn bộ câu chuyện. Ánh mắt Hàn Văn rất buồn bã, nét mặt thoáng vẻ bi ai. Nghe xong câu chuyện, Tú Uyên ngây người nhìn Hàn Văn, đôi mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc, gương mặt thì sững sờ như đối diện với một điều gì đó rất điên rồ. Một lúc sau, cậu mới lấy lại bình tĩnh và nói

- Cậu điên rồi ! Chỉ vì một cô gái mà cậu lại chấp nhận rời bỏ vỏ bọc an toàn của mình sao ? Cậu thật sự đã bị tình yêu làm ờ mắt.

- Không phải tớ mù quáng, tớ chỉ muốn gặp lại cô ấy và …

- Thôi tạm thời bỏ qua chuyện đó, nhưng nói cho tớ biết cô ca sĩ mà cậu yêu là ai ?

- Trần Ngọc Trân …

- Hả ?

Lần này Tú Uyên hoàn toàn bị kinh ngạc đến độ đơ người, mắt chữ O mồm chữ A. Hàn Văn nhìn thấy Tú Uyên như thế thì trề môi

- Làm gì mà cậu ngạc nhiên dữ vậy bộ có gì sai sao ?

Tú Uyên cười đơ, vẻ mặt trông rất quái lạ, kiểu như đang chọc tức cậu, điều đó càng khiến cho Hàn Văn thấy tức giận.

- Ha ha cậu có biết Trần Ngọc Trân là ai không hả? Là một ngôi sao hàng đầu, một idol nổi tiếng nhất trong showbiz. Cả cái nước Việt Nam này ai ai cũng mơ ước được yêu cô ấy, đồ ngốc ?

- Yah … có cậu mới ngốc ấy. Cậu có biết tớ và Ngọc Trân từng là một cặp không hả? Còn nữa bọn tớ còn có vật đính ước với nhau đấy nhé

Hàn Văn tức giận chỉ chiếc vòng sáng lấp lánh trên cổ cho Tú Uyên xem, sau đó có vênh mặt cảnh cáo Tú Uyên. Cô gái tóc ngắn khẽ lắc đầu, thở dài, vẻ mặt vờ như đau khổ

- Cậu điên thật rồi Hàn Văn à, thật đáng thương mà. Không ngờ cậu lại là Fan cuồng của Ngọc Trân, đến độ còn muốn làm người yêu của cô ấy.

- Cậu thôi đi, những gì tớ nói đều là thật đó. Đừng có trêu chọc tớ

- Có lẽ đi đường xa nên cậu mệt rồi hoang tưởng như thế. Thôi để tớ đưa cậu đi nghỉ, đi nào, đi nào

- Yah… tớ không bị điên, tớ nói thật đó. Ngọc Trân từng là người yêu của tớ …

Mặc kệ Hàn Văn lèm bèm đủ chuyện, Tú Uyên vẫn ngó lơ và kéo cậu bạn thân vào phòng.

Ngồi một mình trong phòng Hàn Văn thật sự vẫn chưa hết tức giận vì việc Tú Uyên không hề tin cậu, lại còn mắng cậu là đồ điên. Hàn Văn ức lắm chứ nhưng không thể nào chứng minh được những điều cậu nói là sự thật.

Kể ra cũng đúng, làm sao tin được một ngôi sao hàng đầu như Ngọc Trân lại có quan hệ với một kẻ bình thường như Hàn Văn. Bất giác Hàn Văn cảm thấy những lời Tú Uyên nói là đúng. Cậu khẽ nhếch môi cười, nụ cười xót xa.

Ngọc Trân vốn là một ngôi sao lấp lánh trên trời cao, một tên ngốc như cậu thì làm sao có thể chạm đến được … ?

Nhưng …

Bằng mọi nỗ lực Hàn Văn sẽ gặp lại cô ấy … cậu tin là như thế

Buổi tối, khi nhìn thấy Ngọc Trân trên tivi Hàn Văn vui mừng không thể tả được, giống như đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô.

Ngọc Trân mà cậu nhìn thấy là một cô ca sĩ xinh đẹp đến rung động lòng người, sở hữu eyes-smile quyến rũ, mái tóc đen quen thuộc giờ đây bị thay đổi thành màu đỏ nổi bật. Nhưng dù có thay đổi màu tóc đi nữa Ngọc Trân của cậu vẫn rất xinh đẹp.

Nhưng …

Hàn Văn chợt nhận ra, đôi mắt ấy không còn lấp lánh, trong sáng như ngày đó nữa, thay vào đó là đôi mắt hờ hững, phảng phất một nét lạnh lùng, vô tâm.

Ánh mắt Ngọc Trân sâu thăm thẳm.

Nụ cười phảng phất một nỗi buồn.

Hai mắt của Hàn Văn ánh lên một chút tiếc nuối. Nét mặt trở nên đau khổ khi nhìn thấy Ngọc Trân lại trở nên như thế. Không còn nét cười rạng rỡ, tinh nghịch mà chỉ còn lại một vẻ lạnh lùng, hờ hững.

Thế giới của cô ấy là như thế sao … ?

Bên ngoài gió nhè nhẹ thổi mang theo cái giá lạnh của mùa đông.

Mùa thu đã trôi qua và đông đã về.

Cái giá lạnh như tràn vào căn phòng bao quanh lấy cậu, càng lúc lòng cậu lại càng tê buốt đến xót xa.

——————————————————————————-

Buổi sáng cuối thu, trời mưa nhỏ nhẹ nhàng mềm mại mà trong suốt, không khí tươi mới tựa như khung cảnh trong mơ.

Hàng cây um tùm xanh rờn, lá cây trong làn mưa nhẹ nhàng lay động.

Thành phố này to thật khác hẳn với nơi Hàn Văn sống từ bé, cậu mê mẩn ngắm nhìn đường phố, chốc chốc lại thán phục trước những tòa cao ốc cao ơi là cao. Hàn Văn chẳng khác nào một đứa trẻ lần đầu tiên được khám phá vùng đất mới. Đối với cậu ở đây cái gì cũng mới lạ, cái gì cũng tuyệt vời. Tú Uyên đi bên cạnh khẽ huých vai Hàn Văn nhắc nhở:

- Này, ngậm bớt mồm lại gió vào bụng thì nguy.

Hàn Văn trề môi liếc Tú Uyên.

Con đường ngập tràn trong ánh nắng, gió nhẹ thổi mang theo hơi thở của mùa đông. Vì hôm nay là cuối tuần nên đường phố không đông đúc như mọi ngày, mọi người đa số đều thích đi tản bộ vì vậy trên vỉa hè người qua lại rất đông. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ, bất chợt Hàn Văn sững người đứng lại.

Bên kia đường Ngọc Trân chậm rãi bước ra, cô mặc chiếc đầm ngắn màu hồng, khuôn mặt xinh đẹp được giấu sau chiếc kính đen, đôi môi anh đào khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo. Đi bên cạnh Ngọc Trân là một chàng trai tóc đen, dáng người cao cao, khuôn mặt phảng phất nét trầm lặng. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm, chứa đựng một vẻ lạnh lùng, thờ ơ với mọi người.

Chàng trai lịch sự mở cửa xe cho Ngọc Trân, khóe môi dịu dàng nở nụ cười. Sau đó đám nhà báo không biết từ đâu xuất hiện bao vây chiếc xe, tiếng máy ảnh, đèn flash vang lên. Chiếc xe vội vã rời khỏi đó, khuôn mặt Ngọc Trân khẽ lướt qua như một cơn gió lạnh bao bọc lấy tim Hàn Văn.

Cậu đứng ngây ra đó rất lâu cho đến khi cảm thấy nhớp nháp ở bàn tay thì nhận ra que kem mà Hàn Văn đang ăn đã tan chảy.

Que kem màu hồng lấp lánh trong nắng, nụ cười của cô ngày ấy còn rạng rỡ hơn cả ánh mắt trời. Bất giác Hàn Văn cười đau khổ.

——————————————————————————-

Minh Hiếu lặng lẽ lái xe chợt nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Ngọc Trân, cậu nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, sau đó hỏi:

- Trông em không được khỏe hay là anh đưa em về nhà nhé

- Không sao, em ổn mà.

Ngọc Trân cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn Minh Hiếu. Từ khi quay trở về, Ngọc Trân cũng dần thay đổi tính tình. Cô thường trở nên trầm lặng, ánh mắt nhìn xa xăm. Dường như trong lòng Ngọc Trân đang ẩn chứa một nỗi buồn không thể nói nên lời. Cô chỉ mỉm cười trước công chúng, báo chí, nụ cười nhạt nhẽo mà cô vẫn thường làm.

Trong kí ức của Ngọc Trân, cô vẫn đang nghĩ về người ấy, người đã làm thay đổi cuộc đời cô. Tuy ở bên cạnh cậu một thời gian nhưng cô đã bị thay đổi bởi tình cảm chân thành của cậu.

Ngay lúc này Ngọc Trân cảm thấy nhớ cậu, cô muốn gặp cậu…

… nhưng lại sợ không biết sẽ đối diện như thế nào với Minh Hiếu ——————————————————————————-

Hàn Văn đang loay hoay chuẩn bị bữa trưa thế nhưng đầu óc cậu đang ở một nơi rất xa. Cậu nghĩ về Ngọc Trân, nghĩ về người đi cùng cô ấy. Hàn Văn sực nhớ Ngọc Trân có mối quan hệ rất thân thiết với Chủ tịch của MH, phải chăng là người đó? Con người đó có vẻ rất lạnh lùng, thơ ơ thế nhưng khi ở bên cạnh Ngọc Trân lại nở một nụ cười dịu dàng như thế. Mối quan hệ của họ không đơn giản chút nào.

Người đó chính là người mà Ngọc Trân từng yêu ?

Cũng chính là chủ nhân của chiếc nhẫn mà cô ấy không thể vứt bỏ ?

- Yahh … Hàn Văn à, khét rồi kìa mau tắt bếp đi !!

Tú Uyên ngửi thấy mùi khét vội từ phòng khách chạy xuống, rốt cục nhìn thấy Hàn Văn đứng bên cạnh chiếc chảo đang bốc khói, vẻ mặt thì mơ màng khó hỉu. Tú Uyên bước đến gần Hàn Văn trừng mắt

- Cậu sao vậy ? Cứ mơ mơ màng màng như thế có ngày không có nhà để ở

- Xin lỗi, tớ … tớ hơi mệt. Có lẽ tớ nên về phòng nghỉ, cậu cứ ăn trưa đi không cần gọi tớ.

Tú Uyên nhìn Hàn Văn, cậu thực sự đang rất muốn biết rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với tên ngốc này. Nhưng đáng tiếc hàng lông mi rậm của cậu ấy đã che giấu đôi mắt kia, không thể nào nhìn thấy đáy được.

- Này tên ngốc,công ty MH đang tuyển trainer đấy. Sáng nay tớ tình cờ đi ngang đó và nhìn thấy bảng thông báo. Nếu cậu còn muốn trở thành ca sĩ thì sáng mai đến đó dự tuyển đi.

Dáng lưng của Hàn Văn thoáng dừng lại lưng chừng rồi lại tiếp tục tiến về phía trước. Tú Uyên chỉ nghe thấy tiếng ậm ừ thật nhỏ, cậu khẽ thở dài nhìn theo Hàn Văn. Đột nhiên trong đầu Tú Uyên hiện lên một câu hỏi mà bản thân cậu cũng không rõ câu trả lời

Tình yêu là gì ?

——————————————————————————-

10h30 sáng.

- Oaaaa !!! Cuối cùng cũng xong rồi. Phù ! Mệt chết đi được

Chàng trai trẻ vươn vai một cách sảng khoái, ngồi như thế từ sáng đến giờ khiến lưng anh rất khó chịu, chưa kể đến việc phải đối mặt với một số thí sinh “tuyệt vời”. Cô gái ngồi bên cạnh mỉm cười, huých vào vai anh

- Trông em như già đi 10 tuổi vậy, Quang Tuấn à.

- Chị Thùy Linh cứ trêu em, chị không thấy đợt thí sinh năm nay không tốt bằng năm trước sao, toàn là những thí sinh “tuyệt vời”. Mỗi lần đối diện với họ là em cứ như già đi mấy tuổi.

- Thôi xong rồi. Nghỉ ngơi thôi, mọi người nghỉ ngơi thôi. Cám ơn mọi người đã giúp đỡ

Thùy Linh đứng dậy cúi đầu cám ơn các staff đang đứng dọn dẹp, họ loay hoay dọn các dụng cụ, thiết bị. Thùy Linh cũng gấp mớ hồ sơ lại nhét vội vào túi xách định rời khỏi phòng thì một cậu thanh niên vội vã chạy vào. Vẻ mặt hớt hải, vội vã đến nỗi thở không ra hơi.

- Xin … xin lỗi… em đến muộn nhưng … xin hãy cho em … được thử giọng …

Chàng trai kia vừa nói vừa thở hổn hển, dáng vẻ trông rất tội nghiệp. Các staff khẽ cau mày, lắc đầu nói

- Trễ rồi em về đi, đợi đợt tuyển khác nhé. Đợt này đã kết thúc rồi

- Không được, xin … mọi người… hãy cho em … một cơ hội… em không thể đợi được…

- Kết thúc rồi, mau về đi

- Làm ơn đi ạ, em không thể chờ thêm được nữa…

Các staff khó chịu đẩy cậu ra ngoài và tiếp tục dọn dẹp. Chàng trai kia vẫn không rời khỏi đó cố gắng năn nỉ.

Dáng lưng trông đến đáng thương.

Đôi mắt long lanh ánh lên nét bi thương.

- Em có 30s để thể hiện.

Giọng nói ấy vang lên khiến các staff trong phòng đều kinh ngạc hướng mắt về phía giọng nói. Thùy Linh ngồi xuống ghế, vẻ mặt điềm đạm nhưng đầy uy lực. Quang Tuấn cũng vội vã ngồi vào ghế, lén nhìn thái độ của Thùy Linh.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .